Trang chủ

LÀM ƠN HÃY GIÚP TÔI

Làm ơn hãy giúp tôi, đó là câu nói quen thuộc của tôi khi khởi nghiệp. Tôi thật sự không có gì cả, ngoài khoản nợ tiền vay sinh viên khi học đại học. 

Từ lúc sinh viên, tôi vẫn hay dùng từ này " hãy chỉ tao, để tao qua ôn này" thế là thằng bạn chạy qua phòng tôi, cùng tôi ôn bài, giúp tôi để tôi qua môn đó.


Đến lúc sau, khi tôi nói về ý tưởng kinh doanh, tôi trình bày với người thầy đang hướng dẫn tôi làm đồ án tốt nghiệp, trình bày những kế hoạch của mình, những dự định, chiến lược của mình để thầy cho vốn tôi làm. Đó cũng là làm ơn hãy giúp tôi, hãy hợp tác với tôi, hãy cấp cốn cho tôi, hãy tin tôi.

Đến lúc mới ra làm, tôi cùng làm chung với hai người bạn và một đứa em, làm không công, làm không được chia gì cả, bởi khởi nghiệp mà, có gì đâu mà chia, có gì đâu mà trả lương, chỉ là tình bạn, là sự giúp đỡ. Giúp tao thực hiện dự án này đi, bây giờ tao không có gì cả. Cố gắng làm với tao tới cùng, mình sẽ cùng chia nhau.

Khi khách hàng, bắt đầu biết đến Bánh Cuốn Tây Sơn, chúng tôi lại nhờ khách hàng, hãy giới thiệu giúp chúng tôi, hãy mua ủng hộ giùm chúng tôi, hãy ở bên chúng tôi, giúp chúng tôi qua giai đoạn ban đầu này.

Khi làm việc cùng nhân viên, bạn đào tạo, bạn hướng dẫn làm việc, hãy cố gắng, hãy giúp Bánh cuốn Tây Sơn phát triển, anh tin các bạn làm được, hãy nổ lực hết mình. Hãy cố gắng để chúng ta vương tới điều mà chúng ta muốn.

Khi tôi làm bộ nhận dạng thương hiệu, name card, hay bất cứ thứ gì, tôi vẫn luôn nhờ sự giúp đỡ, bởi tôi hiểu rằng, khả năng của tôi có giới hạn, xung quanh tôi có rất nhiều nguồn lực, quan trọng là tôi có nhờ được các nguồn lực đó không.

Trong một doanh nghiệp, luôn có một bạn nào đó, rất giỏi, đứng đầu về lĩnh vực đó, nhiệm vụ của tôi là hãy hiểu bạn đó, biết bạn đó giỏi như thế nào, rồi hãy nhờ bạn đó giúp đỡ, chứ tôi không phải là người giỏi nhất, tôi luôn biết diều đó.

Trong công ty tôi, có bạn rất giỏi làm các công việc tiên phong, khám phá lĩnh vực gỏi, có bạn làm làm cực kỳ tỉ mỉ, có bạn cực kỳ siêng năng, cuốn bánh rất nhanh, có bạn lại vui tính, tười cười, nói chiện với khách hàng rất có duyên... và mỗi bạn ấy, sẽ được làm các vị trí mà bạn ấy thích, đế phát huy hết khả  năng của mình.

Nhiệm vụ của người làm lãnh đạo là phải biết nhờ cậy, biết bạn đó là người có thế mạnh gì, giao công việc đúng thế mạnh của bạn ấy. Lãnh đạo không phải là người giỏi nhất đâu, mà lãnh đạo đa phần là người rất dở trong các công việc chuyên môn cụ thể.

Tôi vẫn hay ngồi nghe, những lời gốp ý khách hàng, để chúng tôi có sự điều chỉnh " làm ơn hãy nói ra, những điều khiến anh chị không hài lòng về chúng em"  năn nỉ để họ nói ra những điều họ nghĩ, để mình chỉnh sửa. 



Làm ơn hãy giúp tôi, nó mãi là câu cửa miệng không chỉ đối với khởi nghiệp, mà nó nên sử dụng rỗng rãi trong cuộc sống, bởi khi nói vậy, bạn sẽ kích được lòng thương của người khác, đồng thời bạn sẽ ở vị trí thấp hơn họ, họ sẽ sẵn sàng nói ra những điều họ biết với người thấp hơn họ, như là một một chai nước, khi rót nước vào cốc, bạn hãy là chiếc cốc, hãy ở dưới chai, hãy sẵn sàn tiếp thu.

Làm ơn hãy giúp tôi, câu cửa miệng cần thiết bạn nên làm!

Nguyễn Đình Chính.

LÀM LÃNH ĐẠO PHẢI CÔ ĐƠN

Lãnh đạo ở giai đoạn khởi nghiệp, bởi cảm giác lãnh đạo cao hơn, doanh nghiệp lớn hơn thì tôi chưa trải qua, nhưng ở giai đoạn khởi nghiệp là tôi cảm nhận được như thế. Có lẻ là vì tính chất công việc, nên ai đã một lần thử vào vị trí đấy, bạn sẽ hiểu. 


Nó bắt đầu từ sự thay đổi của chính chúng ta, ban đầu là sự thay đổi suy nghĩ, khi khởi nghiệp, suy nghĩ của bạn chắn chắc sẽ khác, bạn dành nhiều thời gian hơn cho công việc, có khi một ngày, thời gian chi phối cho công việc đã lên tới 20/24 giờ.

Suy nghĩ khác, dẫn đến cách tư duy, nói chiện cũng sẽ khác, bạn máu lửa hơn, mạnh mẽ hơn, tham vọng hơn, khát khao hơn, chính những cái đó nó khiến bạn nói và hành động, khiến nhiều bạn bè cũ trở nên lạ lùng, không hiểu bạn nói gì, nói bạn chém gió, bạn nói rằng, tao sẽ giàu, tao sẽ thành công, tao sẽ mua nhà, tao kiếm tiền nhiều... dẫn đến không hợp trong cách nói chiện.

Bạn dành thời gian cho công việc, thời gian đến bản thân còn ít, huống chi là thời gian để đi chơi, gặp gỡ bạn bè như xưa, rồi theo thời gian, bạn sẽ mất dần những người bạn ấy. Thời gian này, bạn sẽ cô đơn, nhưng ngắn thôi, bởi sau đó lực hút khiến bạn gặp được những người bạn mới, cùng luồng suy nghĩ, cùng cảm hứng, chúng ta lại có những người bạn mới trong cuộc hành trình.

Thái độ lý trí với những quyết định, thường đa phần, những người làm tính chất công việc này, họ thuộc nhóm người mạnh mẽ, gây ảnh hưởng, họ quyết định theo tính chất công việc, hiệu quả mới là điều họ cần, tính cách mạnh mẽ ấy khiến những con người xung quanh đôi lúc cảm thấy khó chịu.

Tôi bắt đầu, có nhân viên, một, rồi hai, rồi nhiều lên, tôi hiểu được rằng, doanh nghiệp mình đang nhỏ, muốn phát triển thì mình không được quá thân với nhân viên, tất nhiên giữ mình và nhân viên sẽ có một khoảng cách gọi là quyền lực, không phải gì to tác lắm, nhưng đó là khoảng cách của những quyết định. Nếu làm việc một thời gian, mà nhân viên lờn với mình, thì coi như công ty đó sắp bước vào giai đoạn khó khăn, bởi các quyết định bạn đưa ra, luôn có tính ì từ những nhân viên thân thuộc đó.

Bạn yêu nhân viên không? tất nhiên là có, tôi rất quý mến họ, tôi sẽ tìm mọi cách, nổ lực để giúp họ, tôi thầm cảm ơn những đóng gốp của họ, nhưng chắc chắn rồi, tôi sẽ không thể hiện ra, sự yêu mến đó như những người bạn thân thiết. Đơn giản đó là vì tính chất công việc.

Lãnh đạo lại cô đơn, trong môi trường công ty.

Còn đối với gia đình, tất nhiên trong lúc này, gia đình chính là nơi yên bình nhất để ta trở về, để thư giãn, nơi bình yên ít ỏi để tiếp thêm sức mạnh cho ta vượt qua. Nhưng thời gian chúng ta dành cho gia đình trở nên ít ỏi hơn lúc nào hết.


Người lãnh đạo lại cô đơn.

Vậy cô đơn có phải là điều họ muốn, không! với tôi là không, nhưng tôi biết chấp nhận, chấp nhận để vượt qua những cảm giác không thoải mái ấy, đó là một nấc để những người lãnh đạo phải vượt qua, phía trước là cả sứ mệnh. Đôi khi lãnh đạo là phải vậy.

Họ luôn có một trái tim, một trái tim luôn yêu thương và khao khát mạnh liệt, nhưng họ luôn biết cách thể hiện và mạnh mẽ vượt qua những cảm xúc ấy.

Nguyễn Đình Chính


CƠ DUYÊN NÀO ĐƯA BÁNH CUỐN TÂY SƠN PHÁT TRIỂN


Ý tưởng mang Bánh cuốn Tây Sơn thực sự bắt đầu, khi vào năm 2014, tôi thuyết phục được một người thầy, chính là người thầy trong trường đại học của tôi. Tôi có được 60 triệu vồn đầu tiên cho ý tưởng ấy. Mọi việc tiến hành không thuận lợi như tôi nghĩ. Sau 6 tháng cầm cự, tôi chính thức phải dừng lại, vì bế tắc trong việc tìm khách hàng và đưa Bánh cuốn Tây Sơn đến với khách hàng Sài Gòn.

 

Thời gian đó, thật sự khủng hoảng với một người trẻ như tôi, là gáo nước lạnh dội vào ý tưởng đó. Tôi bắt đầu đi làm công ty, để trấn an được tinh thần của mình. Bình tĩnh, ngẫm nghĩ tại sao lại thua như thế. Nếu bỏ cuộc, thì công sức ban đầu của tôi sẽ tiêu tan. Tám tháng làm công ty, là khoảng thời gian tuyệt vời để tôi rút ra bài học và bắt đầu lại hành trình. Nhất định Bánh cuốn Tây Sơn sẽ nở rộ tại Sài Gòn.

 

 

Tôi hiểu được rằng, để món ăn ra khỏi ao làng, chính tôi phải là người làm được, tôi phải tạo được làn sóng để thu hút bà con quê tôi, những người đam mê kinh doanh cùng tôi mang món ăn đấy chính thức bước ra khỏi làng quê Bình Định. Tôi không chọn cách âm thầm làm, âm thầm thực hiện, mà tôi chọn cách truyền thông tích cực, mang tới những điều tuyệt vời. Tin tức của tôi nhanh chóng được lan truyền, thu hút rất nhiều người chú ý tới món ăn quê hương này, và chạm tới trái tim của nhiều người. Họ bắt đầu kinh doanh món ăn quê hương và gốp phần đưa tên tuổi nó chính thức vượt ra khỏi ao làng.

 

Nhiều người, hỏi tôi, tại sao lại muốn nhiều người làm món ăn này, sự cạnh tranh sẽ tăng cao khi tôi truyền thông như vậy. Sau một thời gian, từ khi trên google không có một từ khóa, hay trang web nào chuyên về món này. Thì hôm này, tràn ngập các hình ảnh, trang web, tin tức nói về món ăn Bánh cuốn Tây Sơn này..Tôi tin chắc rằng, món ăn này trong một tương lai, sẽ xuất hiện khắp nơi, không chỉ ở Sài Gòn này, mà là cả đất nước Việt Nam, vượt ra khỏi Việt Nam chỉ là vấn đề của thời gian.

 

Niềm tin ở đâu, để tôi mang hương vị ấy ra khỏi ao làng, một mình tôi ư. Tất nhiên là không phải mình tôi. Đó là khách hàng, những người con Xứ Nẫu, những người thầy, những anh chị đồng hương, đang âm thầm giúp đỡ tôi. Họ nhắc nhở tôi, họ chỉ tôi cách làm, chỉ tôi có trách nhiệm với hai từ " Tây Sơn". Họ sẵn sàng giành ra thời gian quý báu của mình để ngồi và chỉ cho tôi cách làm, cách đi. Họ cho tôi hiểu rõ hơn về nguồn gốc, lịch sử và giá trị của món ăn đấy. 

 

Cảm ơn!!!!

 

Cũng chính nhờ Bánh cuốn Tây Sơn, tôi kết nối được rất nhiều anh chị, cô chú đồng hương, những người đã xa quê từ khi tôi chưa chào đời, nhưng họ vẫn luôn nhớ về quê hương, trong nhà lúc nào cũng có ràng bánh tráng, những đặc sản bình dị, nhưng rất nỗi thân thuộc của người con Xứ Nẫu. 

 

Đến nay, thấm thoát đã 4 năm trôi qua, quãng thời gian tiếp theo sẽ là sự lớn mạnh và phát triển của Bánh cuốn Tây Sơn. Chúng tôi luôn kêu gọi sự hợp tác để phát triển món ăn này, miễn là bạn cho chúng tôi thấy được sự tâm huyết của bạn dành cho công việc này.

 

Nguyễn Đình Chính.

 

 

 

 

 

 

HÀNH TRÌNH PHÁT TRIỂN CỦA BÁNH CUỐN TÂY SƠN

Bánh cuốn Tây Sơn cũng là một cái duyên đến với mình, ở quê mình, bán tráng là một điều quá quen thuộc, nó như là món ăn thay cơm tiện lợi. Quê mình lấy bánh tráng, cuốn với các nguyên liệu bên trong để ăn, gọi là Bánh cuốn, mình là người con vùng đất Tây Sơn, nơi sinh ra anh hùng áo vải Quang Trung - Nguyễn Huệ. Nên khi mang món này ra khỏi ao làng, mình lấy tên là Bánh cuốn Tây Sơn, để mãi nhớ rằng bánh này có nguồn gốc từ Tây Sơn Bình Định. Một ngày nào đó, món ăn này nổi tiếng rộng rãi, Tây Sơn được đi khắp nơi, đó là niềm vui, niềm ao ước của bản thân mình.


Từ nhỏ, quê mình nghèo lắm, ăn được bánh tráng mì đó đã là niềm hạnh phúc, chứ đâu ra mà bánh tráng gạo, bánh cuốn như ngày nay, với mình, bánh cuốn là một món ăn xa xỉ. Từ nhỏ, lớn lên thời hậu bao cấp, gia đình mình rất nghèo, ăn không đủ cơm. Mỗi bữa cơm là 1 phần cơm, 9 phần mì hấp phía trên, ăn mì hấp như vậy với canh chua lá giang không, chan vào rồi húp cho no, hồi đó mà có nước mắm, hay đường để ăn là mừng lắm.

Ngày đi chăn bò về, là đi ăn củ mì, củ lan... bất cứ thứ gì có thể để no, chứ không có cơm mà ăn. Lúc nhỏ, với mình ăn sáng khi đi học là không bao giờ có, sáng ở đói đi học riết hoài thành thói quen, bởi có ăn thì cũng đâu có gì mà ăn. Mình nhớ, có những lần đi học, khi về người đói rung cầm cập, người toát mồ hôi, những lúc đó là đi dạo ăn trái của cây trứng cá, cứ ăn như vậy cho đỡ đói rồi đi về nhà. Lúc nhỏ, hồi như năm đó là mình học lớp 3, mình đói đến xỉu trên đường về, may mà có mấy cô chú kia giúp đỡ, giờ cũng không nhớ mặt mấy cô chú đó nữa.

Hồi đó khi học cấp 1, có một lần mình nhớ đến bây giờ, và sẽ nhớ mãi đến sau này, trên đường đi học về, chú 4 Mãi, bạn của ba mình. Chú thấy mình tội, nên có dẫn vào quán, chú đãi cho ăn một cuốn Bánh cuốn, và theo mình đó là cuốn bánh ngon nhất của cuộc đời mình. Đi học đã đói, ăn cơm đã mừng rồi, tiền đâu mà ăn bánh cuốn tại quán, vậy mà lần đó, chú cho mình ăn, cảm xúc biết ơn khiến mình nhớ suốt đời. Cảm ơn chú " Cuốn bánh ngon nhất của cuộc đời con"

Khi lớn lên rồi, cũng có bánh cuốn ăn, nhưng đó là bánh tráng mì, do mẹ mình tự tay tráng, bánh dày lắm, không phải mỏng và ngon như ngày nay đâu, ngày xưa bánh tráng làm bằng bột mì, sáng trưa, chiều cứ hỡ khi nào đói là lấy bánh đó nướng lên ăn, hoặc nhúng nước để chấm với nước chấm ăn. Ngoài mình có tên gọi " Hai Sống Một Chín" đó là do bà con nơi đây, khi đi làm sẽ bị đói, họ thường dậy sớm để nướng bánh tráng, rồi lấy 2 bánh tráng sống nhúng nước, lấy bánh tráng nướng bỏ bên trong, bốp nát rồi cuốn lại ăn cho tiện lợi, lại mau nó. Thời đó bà con quê mình nghèo lắm, chính vì vậy tên " hai chín một sống" bắt đầu từ đó.

Bình Định người ta nói, dân củ mì là vậy, bởi toàn ăn củ mì, ăn toàn mì thay cơm để sống.

Dần dần, cuộc sống quê hương cũng khá dần lên, bánh cuốn không phải chỉ ăn để no nữa, mà ăn phải ngon, phải đủ chất dinh dưỡng, chính vì vậy nó mới hình thành nên bánh cuốn ngày này với thành phần đầy đủ chất dinh dưỡng ( thịt lụi nướng, chả ram, trứng vịt luộc, nem nướng, rau thơm...) nhắc tới là đã thèm rồi.


Nhưng có một điều lạ là, khi mình bước chân vào Sài Gòn để học, mình thèm bánh, dù có mang bánh tráng vào, nhưng cũng không thể nào làm ra được cái hương vị quê ấy, mà mỗi lần làm thì rất cực, bởi Bánh cuốn Tây Sơn muốn ngon, phải chuẩn bị  nhiều nguyên liệu rất công phu. Lúc bấy giờ, tìm nát cái đất Sài Gòn cũng không ai bán. Thèm thì ráng mà chịu, để khi về quê mới được ăn. Ý tưởng mang hương vị Bánh cuốn Tây Sơn ra khỏi ao làng cũng bắt đầu từ đó.

Đến cuối năm tư đại học, lúc vừa làm đồ án tốt nghiệp xong là mình bắt tay vào dự án đó ngay, trải qua biết bao nhiêu thăng trầm, Bánh cuốn Tây Sơn vẫn đang từng ngày lớn mạnh.

Đó là cơ duyên đưa mình đến với Bánh cuốn Tây Sơn, còn hành trình như thế nào, mình sẽ chia sẻ ở bài kế tiếp nhé. 

Nguyễn Đình Chính.

NHÂN SỰ VÀ NGƯỜI CHỦ CÔNG TY KHỞI NGHIỆP

Khi một người khởi nghiệp, đến một giai đoạn nào đó, nhân viên sẽ tăng lên, nhân sự cũng là một vấn đề nhức đầu với start up.

Người chủ, đồi hỏi phải thật bình tĩnh, phải gánh trách nhiệm hết, từ những việc nhân viên làm sai, rồi từ từ tìm cách giải quyết. Nhất là đối với những doanh nghiệp nhỏ, mọi điều kiện đều khó khăn, thì thật khó để mọi nhân viên tự hào về nơi làm việc của mình.


Những doanh nghiệp nhỏ, siêu nhỏ này, họ không có đủ uy tín, hấp dẫn, cũng như tài chính để có riêng một bộ phận nhân sự làm nhiệm vụ tuyển dụng và đào tạo. Vòng tuyển ban đầu thường qua rất nhanh, nhân sự không được lọc kỹ khi vào, chủ yếu là để lấp việc tức thời. Về sau, là cả một hành trình nhức nhối với các nhân viên đó. Đó cũng là bài học chung đối với khởi nghiệp khi tuyển nhân viên. Nếu nhìn lại các công ty nhật, thì thời gian tuyển ít nhất cả tháng, vô công ty làm ít nhất phải qua 3 vòng, họ chọn nhân sự vô cùng kỹ lưỡng.

Có những loại nhân viên nào chúng ta hay gặp phải.

1. Nhân viên luôn nghĩ đủ.

Có nghĩa là, nhân viên tự cho mình làm như vậy là đủ rồi, đủ với mức lương ông chủ trả rồi, không cần cố gắng thêm, thường những nhân viên này, chắc chắn không có cở hội phát triển lâu dài. Bởi bạn không biết như thế nào là đủ, khi người ta trả bạn 1, bạn hãy làm 2, làm 3, thậm chí là hơn nữa. Cái hơn đó , chính là thước đo để bạn phát triển, đừng sợ người khác không nhìn nhận ra sự cố gắng của bạn. 

2. Nhân viên không chịu thay đổi.

Những công ty start up, họ luôn phải thay đổi, đổi mới để phát triển, họ không phải là các tập đoàn lớn đã có sẵn mọi thứ quy trình.

Khi mới làm, họ nhận nhiệm vụ A, nhiệm vụ B, một thời gian, nhiệm vụ A đó sẽ phát sinh thêm cái A+, nếu bạn không nhận thức được sự phát triển A+ đó, thì sếp sẽ hướng dẫn bạn thực hiện. Nhưng nhân viên không chịu thay đổi, họ mặc định công việc của họ chỉ là A,B , nhất định không thêm A+, nếu bắt họ thêm, thì phải thêm tiền, thêm phúc lợi, họ bày tỏ phản đối ngay. 

Thử hỏi, những nhân viên này có cơ hội phát triển không ở đây không, bạn luôn nghĩ mình đúng, bạn không chịu hi sinh, bạn không chịu cố gắng thêm tí. Hãy làm đi, làm A+, rồi A++ ... làm một cách nhiệt tình. Sếp bạn chắc chắn sẽ thưởng bạn xứng đáng, không bao giờ để mất bạn đâu. Có điều là bạn phải cho đi trước.


3. Nhân viên có tài, mà không có đức.

Ở một công ty nhỏ, tôi luôn chú trọng người có đức, đức là cách ăn, cách sống, cách làm viễc, sự trung thành..... làm nên con người ấy.

Điều này rất đáng quý, nếu bạn không biết gì, bạn thiếu kỹ năng gì, công ty sẽ đào tạo, giúp bạn phát triển kỹ năng đó, rèn luyện con người mới khó, rèn luyện kỹ năng không khó. Tôi nghe đâu đó nói rằng: " thà chọn đúng người mà đi Sai hướng, còn hơn đi đúng hướng mà chọn Sai người".

Tôi có một cậu nhân viên, là người thân, ban đầu cậu ấy làm việc rất năng nổ, không tính toán thiệt hơn. Nhưng sau một thời gian, cậu ấy thiếu đi sự nhiệt huyết, sự tính toán nhiều hơn, gian dối quỹ công ty. Bạn tưởng rằng, một người boss họ không nhận ra sao, bạn tưởng rằng mình qua mặt êm thấm... Nhưng không, họ biết hết đấy, họ biết bạn làm sai, và họ đang điềm tĩnh, âm thầm chịu đựng tất cả để nghĩ ra phương pháp giải quyết đấy. Nếu đùng, chỉ thẳng vào mặt, đưa chứng cứ , đuổi bạn khỏi công ty, nóng vội vậy thì không phải là ông chủ giỏi.

4. Nhân viên vừa tài, vừa đức.

Đó là những nhân viên ai cũng muốn giữ, họ luôn làm việc hiệu quả, luôn làm trên sự kỳ vọng, họ làm viễc vì đam mê, luôn cống hiến.

Người họ toát lên sự trung thực, họ khiến bạn yên tâm, giao hết những nhiệm vụ trọng yếu. 

Những nhân viên này, cơ hội thăng tiến, đãi ngộ cực tốt, mà họ không hề có bất cứ đòi hỏi gì. Bởi những sự thăng tiến, không đến từ nhiệm vụ hiện hữu, nó chỉ đến từ sự cố gắng, cho đi lặng lẽ.


Để doanh nghiệp phát triển, đôi lúc chúng ta cần vận hành như đội bóng, còn sử dụng nhân viên đó, khi nhân viên đó còn làm viễc hiệu quả, còn yêu nghề, còn đam mê. Nếu không đảm bảo được điều này, dù là nhân viên đó lâu năm cỡ nào, thì cũng phải sa thải. Bởi lẽ đó là vì sự phát triển của công ty. Thật khó với những quyết định nhân sự như vậy.

Vậy để nhân hòa trong sự nghiệp, người chủ ngoài sự " thông đạo, thạo đời" họ phải có sự điềm tĩnh và bản lĩnh phải lớn.

Nguyễn đình chính.