TUỔI THƠ CỦA NGUYỄN ĐÌNH CHÍNH PHẦN 2

Ở thời điểm đó gia đình Chính có phần đỡ hơn trước, bởi các anh chị cũng đã lớn, chị 2, chị 3 học hết cấp 2 là nghỉ học, vào sài gòn làm công nhân, phụ giúp gia đình nuôi 4 đứa em ăn học, thương chị hai, chị ba lắm, hai chị phải nghỉ học sớm, vào nơi đất khách quê người, làm công nhân, kiếm tiền gửi về phụ giúp gia đình, trong suốt thời gian làm công nhân may ở Sài Gòn, do không cần thận mà chị ba bị phỏng bàn tay khi đang hấp vải, chuyện đó, mãi về sau, tết về, gia đình mới biết, chứ chị cũng không dám nói với gia đình vì sợ ba mẹ lo lắng.

Hi bạn!

Sau thời gian học cấp 1, với bao vất vả, thì khi lên đến cấp 2, gia đình Chính cũng mua được căn nhà ở bên đây suối, giúp anh em đi học nhẹ nhàng hơn. Không còn phải băng qua con suối mỗi khi mùa mưa nước lũ, đường đi đến trường cũng gần hơn.


NGÔI NHÀ MỚI CỦA CHÍNH KHI QUA BÊN KIA SUỐI

Ở thời điểm đó gia đình Chính  có phần đỡ hơn trước,  bởi các anh chị cũng đã lớn, chị 2, chị 3 học hết cấp 2 là nghỉ học, vào sài gòn làm công nhân, phụ giúp gia đình nuôi 4 đứa em ăn học, thương chị hai, chị ba lắm, hai chị phải nghỉ học sớm, vào nơi đất khách quê người, làm công nhân, kiếm tiền gửi về phụ giúp gia đình, trong suốt thời gian làm công nhân may ở Sài Gòn, do không cần thận mà chị ba bị phỏng bàn tay khi đang hấp vải, chuyện đó, mãi về sau, tết về, gia đình mới biết, chứ chị cũng không dám nói với gia đình vì sợ ba mẹ lo lắng.


GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC LÀ ĐỘNG LỰC ĐỂ CHÍNH PHẤN ĐẤU

Chị hi sinh, cả thời gian, tuổi trẻ và sắc đẹp để lo cho gia đình,phụ lo cho những đứa em ăn học đến nơi đến chốn.

Thời gian trôi, rồi các anh em cũng lớn dần, mọi người đều có thể làm việc và phụ giúp gia đình, và cuộc sống cũng được nâng lên, thoải mái hơn. Tôi yêu gia đình tôi lắm, tuy có khó khan, đói khổ nhưng cả gia đình ai cũng yêu thương nhau, rất hòa thuận. Cũng nhờ đó, mà giúp cho anh em tôi có tính cần cù, chịu khó, chịu khổ, vượt qua bao nhiêu khó khăn, cũng không thấy thấm vào đâu, chắt có lẽ là do" chúng tôi đã được tôi luyện chín" trước khi ra đời.

 Điều mà Chính cảm thấy hơi tiếc nuối đó là để đôi mắt bị cận, lúc năm cuối cấp, thời còn ở quê, cái tiếng Đại Học nó rất lớn, nên gia đình ai cũng muốn muốn mình đậu đại học, mà chính cũng vậy, rất khát khao và quyết tâm để đậu đại học, chính ban ngày đi học trên lớp, buổi chiều học thêm tại trường, tối về còn đi học thêm thầy cô dạy ở nhà, tới 22h mới về, ăn uống, rồi học bài đến tận 2-3h sáng, sáng 6h lại thức dậy đi đến trường, cả hơn một tháng đó, Chính quyết tâm đậu đại học, ngày ngủ được 2-3 giờ, và thành quả Chính đạt được là đậu vào trường đại học, nhưng đổi lại, chính lại bị cận đôi mắt.

Quãng đời sinh viên là có thở nói là thời gian chính thay đổi rất nhiều, từ cách nhìn cuộc sống, sự thay đổi trong con người, nhìn nhận được rằng, không phải cứ có bằng đại học là oai, là đã… Đã là khi, mình có được những gì mình muốn,minh muốn có tiền để phụ giúp gia đình, cha mẹ đỡ vất vả, muốn giúp đỡ được nhiều người... muốn làm những điều mà mang lại hạnh phúc cho mọi người, muốn cho ba mẹ vui, rằng con của ba mẹ đã trưởng thành, con của ba mẹ không những lo được cho bản thân, gia đình, mà còn giúp được những hoàn cảnh khó khăn, không phải vất vả như gia đình mình lúc còn nhỏ....Bởi thành công không phải là bạn có được bao nhiêu, mà thành công tính bằng bạn cho được bao nhiêu!

Nguyễn Đình Chính " Nếu bạn có ước mơ - hãy kiên trì thực hiện nó "