Những lúc con khó khăn trăm bờ, con vội nản, con lại nghĩ đến gia đình, nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến lúc xưa con cơ cực, mắt con bỗng đỏ vì thương ba mẹ, con thấy mình bây giờ, chưa gì là khổ cả, con lại đứng lên mạnh mẽ, lại ngước nhìn phía trước. Thầy nói đó là cảm xúc của trái tim, và con đang có nó. Hãy để nó là sức mạnh giúp con vượt lên.
Nguyễn Thái Duy, người mà tôi gọi thầy, xưng con. Bởi tôi rất mến, mà nể thầy ấy. Thầy cho tôi những kiến thức kinh doanh, cách sống, tôi mến thầy bởi sự giản dị nhưng tâm hồn cao cả.
Thầy là người miền trung, dáng người nhỏ, sinh ra trong một gia đình nghèo, đông anh em, cũng na ná giống hoàn cảnh của tôi.
Thầy nói lắp, nhưng lại đang là người truyền lửa bất tận cho thế hệ doanh nhân trẻ như tôi. Cảm giác nói lắp, mà khi muốn nói ra điều gì, là phải nổi gân cổ, mới nói ra được, cũng chính vì vậy, thầy truyền cho chúng tôi năng lượng rất lớn. Tôi cũng là người nói lắp, tôi hiểu được cảm giác này.
Hành trình, tay trắng vào Sài Gòn ăn học, lập nghiệp, thầy kể rằng, khi xưa khổ lắm, khởi nghiệp khi xưa khó vạn lần, bởi mọi thứ đều làm thủ công, không áp dụng được công nghệ như ngày nay.
Lúc đầu, khi ra khởi nghiệp, tôi bị chôn vùi trong bế tắc, không biết kiếm khách hàng ra sao, chính thầy đã chỉ cho tôi, khách hàng đang ở đâu, tiền đang ở đâu, cách nào để bạn gặp được nó, tôi bỗng ngộ ra, tại sao mình khờ vậy, tôi lại bắt đầu lại, thầy cho tôi một sự mạnh, sức mạnh đồng cảm của người con nghèo khó, vượt qua gian nan, để đạt được điều mình muốn.
Kể từ đó, tôi xưng con, khi nói chuyện với thầy. Con cảm ơn Thầy Duy nhiều lắm.
Những lúc, con cảm thấy chùng bước, con lại nghĩ đến thầy, hình ảnh người thầy trên bục giảng, đang găng gân cổ lên để nói, để truyền đạt, con nhắm mắt và cảm nhận nguồn năng lượng ấy. Nó mạnh mẽ lắm thầy ơi.
Những lúc con khó khăn trăm bờ, con vội nản, con lại nghĩ đến gia đình, nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến lúc xưa con cơ cực, mắt con bỗng đỏ vì thương ba mẹ, con thấy mình bây giờ, chưa gì là khổ cả, con lại đứng lên mạnh mẽ, lại ngước nhìn phía trước. Thầy nói đó là cảm xúc của trái tim, và con đang có nó. Hãy để nó là sức mạnh giúp con vượt lên.
Ai nói, sinh ra trong khó khăn là khổ, còn với tôi, ngoài khổ đó là cơ hội, cơ hội để tôi vươn lên, là thời gian tuyệt vời để bản thân mình rèn luyện sức bền, lòng kiên trì. Là nơi cho ta tham vọng, động lực để vượt qua hoàng cảnh đó.
Cảm ơn đời, cảm ơn cuộc sống đã cho tôi những trải nghiệm tuyệt vời.
Cảm ơn thầy, người thầy của con.
Nguyễn Đình Chính.