NGÔI TRƯỜNG CẤP 1, TRƯỜNG TIỂU HỌC SỐ 1 TÂY GIANG

Hôm nay mình có dịp ghé lại trường cấp 1, ngôi trường gắn bó với mình biết bao kỷ niệm, quay lại trường, điều mình nhớ nhất đó là, nhớ lại thời lớp 1, cô Nga làm chủ nhiệm, lớp 2 cô Trinh, lớp 3 Cô Liên, Lớp 4 là cô Xinh, lớp 5 là Cô Hạnh. Nhưng lần này, mình không còn gặp được cô nào cả, không biết cô Xinh còn dạy ở đây nữa không, còn các Cô khác đã nghỉ hưu rồi.

Hi Bạn!

Hôm nay mình có dịp ghé lại trường cấp 1, ngôi trường gắn bó với mình biết bao kỷ niệm, quay lại trường, điều mình nhớ nhất đó là, nhớ lại thời lớp 1, cô Nga làm chủ nhiệm, lớp 2 cô Trinh, lớp 3 Cô Liên, Lớp 4 là cô Xinh, lớp 5 là Cô Hạnh.

Nhưng lần này, mình không còn gặp được cô nào cả, không biết cô Xinh còn dạy ở đây nữa không, còn các Cô khác đã nghỉ hưu rồi.


Thăm lại ngôi trường xưa

Đi thẳng từ cổng vào là cột cờ nằm ngày giữa sân, thấy cột cờ là mình lại nhớ lúc học lớp 1,vào chiều thứ 2 cuối buổi học, cả trường chào cờ, tất cả các cặp đều bỏ trên cột cờ, không hiểu sao chiều hôm đó, mình lại bị mất cái cặp, mất hết sách vở, đồ dung học tập, vừa mất đồ, lại sợ về nhà không biết ba sẽ đánh ra sao đây, khóc suốt cả buổi chiều, chạy đi tìm khắp trường, mà cũng không ra, lúc đó hoản quá, nên vừa khóc vừa đi vậy thôi, chứ biết chắt là mất rồi.

Lủi thủi về tới nhà, vô nói với ba, ba má chỉ la một trận, chứ không đánh, mừng lắm luôn, hôm sau ba dẫn ra gặp cô giáo, cô cho được 2 cuốn là cuốn tập đọc và cuốn sách toán, cô tặng thêm cho chiếc cặp cũ của con gái của cô không dùng nữa, cảm ơn cô Nga ghê lắm. Đi thẳng vào nữa là dãy B, lúc xưa dãy này không có lầu, nay đã có thêm một lầu nữa, phía bên trái của dãy này là nơi chính bị té chảy máu đầu đến 2 lần, lần đầu là may 5 mũi, lần đó khiến mình nhớ tới giờ, lần 2 mình nhẹ hơn chỉ 3 mũi thôi. Chảy máu đầu thì sợ rồi, đau rồi chịu được, điều mà làm mình lo nhất chính là về nhà sợ ba đánh, cái gì chứ lúc nhỏ, sợ ba đánh lắm.


Trường tiểu học số 1 Tây Giang

Phía sau đó là sân cát để các bạn nhỏ chơi đá banh, thể thao, còn lúc mình học đó là cả đám cây bạch đàn, nơi mà các thầy cô hay bảo đi bẻ roi để đánh các bạn lì trong lớp.

Lúc nhỏ, gia đình cũng khó khăn, nên mõi khi nộp tiền quỹ, hay mua thêm đồ dùng học tập, lúc nộp tiền học phí là Chính rất ngại khi mở lời nói với ba má, bởi khi nói là ba má sẽ bán lúa, hoặc là đi mượn nếu không có tiền trong nhà, lúc đó, cảm giác sao sao, như là mình có lỗi, bởi ba má làm vất vả, mà mình cứ học là tốn tiền, lúc nhỏ Chính hay nghĩ thế. Nhìn thấy bạn bè, giờ giải lao, chạy đi ra ngoài mua đồ ăn vặt, mình cũng rất muốn, nhưng chỉ nhìn vậy thôi chứ trong túi không có tiền, lúc đó mà có được tờ 100 đồng hay 200 đồng cũng không có. Lúc đó mệnh giá tiền nhỏ ghê. Có những lúc, cuốn tập viết, dù đã viết tới trang bìa ngoài cùng, những vẫn chưa chịu mua cuốn tập mới, bút chì hết ngòi, gọt hoài ngắn củng, cầm rất khó nhưng vẫn cứ cố gắng dùng, cây thướt là được ba đóng cho dùng, cái thời đó, lớp 3, thầy cô yêu cầu là phải viết bút kim tinh để rèn chữ, mà thỉnh thoảng về nhà, lấy bút bi ra viết vì bút bi lâu hết mực, đỡ tốn tiền hơn. Lúc đó còn ước ao nhiều lắm, ước khi trời mưa, có cái áo mưa đàng hoàn để mặc, toàn mặc cái bao nhi trắng, trong các bao phân hóa học để che mưa, ước được một lần ba chở đi học về mỗi khi trời mưa, nhưng làm sao được, bởi lúc trời mưa ba má còn đang ở ngoài đồng làm mà. Phần sau, chính sẽ kể về những kỷ niệm thời chính học bằng đèn dầu, vui lắm…

" Nếu bạn có ước mơ - hãy kiên trì thực hiện nó "

Nguyễn Đình Chính