Đi xa quê hương, có những nơi họ biết là khách Việt Nam, họ mở nhạc Việt, nghe mà sướng làm sao, cảm giác khác lạ hoàn toàn so với nghe tại quê mình.
Mục tiêu cho cả hành
trình đó là được đi nhiều nơi, được nhìn con người ta trên toàn thế giới, để
có thể trở thành một công dân quốc tế. Con cái sau này, sẽ bước đi đâu bất cứ
nơi nào, không còn là khoảng cách địa lý.
Đến với đất nước
Malaisia, chỉ cách Singapo bằng 2 giờ đi tàu, một không khí khác, một hình ảnh
khác, không đô thị hóa, không phát triển như Sin, nhưng ở Mã Lai có sự thiên
nhiên cây cỏ, sự tiềm năng phát triển.
Ở mã lai có những nét đặc sắc của văn Hóa Đạo Hồi.
Dạo quanh chợ đêm Mã
Lai, những món ăn đặc sắc, những người bán họ bóc dừa với tài điêu luyện, trái
dừa tươi, mà họ lấy cơm ra, còn nguyên nước trong cơm mới hay. Ở đây, vào mùa
lúc ấy đang đi là tháng 9, ở chợ tự dưng có mưa to, ào ào kéo đến, chưa đầy 2
phút lại hết mưa. Lúc đầu đi, họ bảo mua dù, thấy kỳ lạ, nhưng mưa đến, mới chợt
nhận ra.
Đi lên 1 cái chùa gì mà
cao khủng khiếp, lên đến nơi, thở hụt xì dầu, chẳng muốn xuống tẹo nào, ở đây,
người ta để sẵn đống cát và mấy cái xô, chủ yếu là để khách tham quan đi từ dưới
núi lên tham quan, sẵn tiện mỗi người một tay, mang lên một ít cát để xây dựng,
ban đầu thì thấy tò mò, sau mới chợt hiểu ra là như vậy, ý tưởng hay ghê.
Những chú chim bồ câu, biểu tượng của hòa bình, sự thanh bình và hạnh phúc.
Đi xa quê hương, có những
nơi họ biết là khách Việt Nam, họ mở nhạc Việt, nghe mà sướng làm sao, cảm giác
khác lạ hoàn toàn so với nghe tại quê mình.
Nhiều điểm thật đáng học
hỏi, khi đi vòng quanh các khu mua sắm, được ngắm nhiều con tàu trên hai tòa
nhà, là biểu tượng của con người mã Lai.
Tiếp theo sẽ là
đi các nước Trung Quốc, và Hàn Quốc, tiếp đến là các nước châu Âu, Châu Mỹ,
châu Úc, để ngắm nhìn và cảm nhận sự phát triển của họ, tự thấy mình thật nhỏ
bé.