Nhớ lần đầu tiên đi giao đơn xa, tận dưới đại học Bách Khoa Tp Hcm, lúc đó là giao bánh cho cô Oanh, để các thầy cô kịp ăn trong giờ nghỉ trưa, để chuẩn bị vào tiết học buổi chiều. Đạp xe đạp hì hụt từ Tân Phú xuống đến nơi, mồ hôi nhỡ nhãi, bị trễ hết 15 phút, nhưng thấy mặt mày tái mét, mồ hôi ướt đẫm, cô không la vì trễ, mà cô cảm ơn, cho thêm mình 20 ngàn tiền ship.hi
Hôm qua, có một người bạn hỏi tôi, lúc ban đầu làm Bánh Cuốn Tây Sơn có khó khăn gì không, bạn là người đi giao luôn hả?
Câu hỏi, khiến mình nhớ lại quảng thời gian rất đáng nhớ.
Lúc đầu, mình là người cuốn Bánh, mình cũng là người đi giao, hồi đó, không có điện thoại để rà đường, toàn là vừa đi vừa hỏi đường, cứ như vậy mà mình rất quen thuộc đường Sài Gòn.
Lúc đầu làm, mình không có xe máy gì cả, có được chiếc xe đạp, của thằng Huy, thằng bạn Đại học ra làm chung với mình thời gian đầu, ban đầu làm không có xe, nó chạy xe đạp từ Thủ Đức xuống tận Tân Phú, nơi mà mình bắt đầu làm Bánh cuốn, chiếc xe đạp đó gắn liền với mình khoảng thời gian dài.
Nhớ lần đầu tiên đi giao đơn xa, tận dưới đại học Bách Khoa Tp Hcm, lúc đó là giao bánh cho cô Oanh, để các thầy cô kịp ăn trong giờ nghỉ trưa, để chuẩn bị vào tiết học buổi chiều. Đạp xe đạp hì hụt từ Tân Phú xuống đến nơi, mồ hôi nhỡ nhãi, bị trễ hết 15 phút, nhưng thấy mặt mày tái mét, mồ hôi ướt đẫm, cô không la vì trễ, mà cô cảm ơn, cho thêm mình 20 ngàn tiền ship.hi
Nó bắt đầu với nhiều chuyện vui như vậy đó.
Cảm ơn thằng Huy, đã cho mượn chiếc xe đạp thần thánh.
Sau thì mình mượn được chiếc xe máy của bà chị, để đi giao hàng, nhờ chiếc xe của chị mà công việc phát triển hơn, giao được nhiều và tiện lợi hơn.
Thời gian sau, chị có việc nên lấy lại chiếc xe để làm việc, thì mình lại mượn được chiếc xe của cô bạn gái, chỉ vỏn vẹn 1 tuần, chiếc xe đã bốc hơi theo ăn trộm, vậy là tiêu, đã không có xe đi làm, làm thì chưa ra tiền, thì lại mất chiếc xe mượn, lúc bấy giờ, xe đã không có, tiền cũng không có tiền mua xe để đền.
Chiếc xe đó là của bạn gái mình, nên mình cũng không phải đền vội, mà mình hẹn làm sẽ trả,hi cũng hênh. Bạn gái ấy chính là người vợ của mình sau này, Bùi Thị Tuyết Mai.
Lúc bấy giờ, mình lấy tiền đi mua chiếc xe cúp 1,8 triệu, để tiếp tục công việc đi giao hàng, nói đến xe cup là thôi rồi, xe hay tắt máy khi trời mua, đi tới đèn đỏ thì cũng tắt máy,,, giao bánh vừa lo trễ, vừa lo xe bị hư. Cứ âm thầm làm vậy một thời gian, chị gái đã xong công việc, mình lại tiếp tục mượn được chiếc xe của chị để đi làm.
XE MƯỢN CỦA CHỊ 3
CẢM ƠN EM- ĐÃ CHO ANH MƯỢN XE
Cuộc đời, có rất nhiều cái may mắn, luôn có người giúp đỡ khi bạn cần, các khó khăn chỉ là thử thách để giúp mình kiên cường hơn, mạnh mẽ hơn thôi.
Thời gian đó, là vất vả, nhưng với mình chưa phải là vất vả nhất, bởi mình làm và có tiền, là mình thấy rất vui, mồ hôi của mình đã giúp mình có tiền, giúp mình từng bước mang " Bánh cuốn Tây Sơn" ra khỏi ao làng.
Lúc nhỏ cực lắm, lúc nhỏ mình ước, mình lớn thật nhanh, nhanh nữa, để được đi làm, bởi lúc nhỏ cả nhà làm rất nhiều, nhưng mãi không ra tiền, bởi làm nông, bỏ sức , bỏ công để có cái ăn, chứ hồi đó không biết làm gì để có tiền, nhà thì 6 anh chị em đi học. Nên mình rất muốn mình lớn nhanh để được đi làm.
Thời gian cứ thế trôi đi, dần sau mình có mấy bạn làm việc chung, các bạn ấy, cũng là người ở quê, mới tốt nghiệp đại học xong, vô làm chung với mình, mình cũng dành ra ít tiền, cho các bạn ấy mua mấy chiếc xe cũ để đi giao hàng, rồi làm có lương thì trả dần dần cho mình. Cứ vậy, mấy anh em làm tới.
Cảm ơn các bạn lắm.
Đó là những khoảng thời gian ấn tượng vô cùng.