CUỘC SỐNG TRẺ THƠ CỦA NGUYỄN ĐÌNH CHÍNH PHẦN 1

Ngày xưa, khi còn học cấp 1, mình đi bộ hơn 5km để tới trường, lúc nhỏ nhiều lúc chăn bò về muộn, sợ đi học trễ, không ăn cơm luôn, đi học là mang loại dép nhựa, nên xỏ vào tay mà chạy đi, đến khi chiều về bụng thì đói, đi thì xa và có những lúc đói như gần muốn xỉu luôn.

Hi bạn!

Ai ai cũng có một thời tuổi thơ đẹp, đẹp bởi trong tâm hồn non nớt trắng tinh, đẹp với những kỷ niệm theo mình suốt cả cuộc đời, hôm nay ngồi nơi đây, nhớ về thời nhỏ lớn lên, ôi bao kỷ niệm, nỗi nhớ gia đình, ba mẹ lại ùa về. Từ nhỏ, chính lớn lên trong gia đình có 6 chị em, ba mẹ làm nông, nuôi 6 người con ăn học, nghĩ lại mà thương ba mẹ quá, ban ngày làm vất vả, tối về ăn vội củ khoai lan, khoai mì để ấm bụng, có những buổi ba mẹ tận dụng những đếm trăng sáng mà đi làm, có những lúc phải xách đèn dầu (đèn thời xưa hay dùng vì không có điện) đi làm ban đêm.

Lúc đó, cả gia đình đến 8 người, mà khi nấu cơm nấu còn không được 1 nhúm gạo, còn bao nhiêu là mì hấp ở phía trên, cũng không có đồ ăn mà ăn đâu , ăn chung với canh là giang, chua chua mà húp, mì mà ăn chung với canh là biết luôn, nhão, rất khó ăn, vậy mà cũng ăn hết, no rồi có sức mà làm, lâu lâu có được nước mắm, đêm đi kho lên, thành mùi rồi để ăn, đó là món ngon nhất, nhiều lúc, nghe bố mẹ kể, thời trước, không có muối để mà ăn, nên bây giờ vậy là hạnh phúc lắm rồi.

Ban ngày, các chị em đi học, học một buổi, buổi còn lại đi chăn bò, anh chị lớn thì phụ cha mẹ việc làm rẫy, còn mình thì học một buổi, một buổi đi chăn bò. Còn nhỏ mà rong ruổi theo đàn bò từ rẫy này đến rẫy khác, từ đó nó hình thành những đức tính kiên trì và chịu khó, bao nhiêu mưa nắng lúc nhỏ mình còn trải qua được, còn bây giờ thì khỏe re.

Ngày xưa, khi còn học cấp 1, mình đi bộ hơn 5km để tới trường, lúc nhỏ nhiều lúc chăn bò về muộn, sợ đi học trễ, không ăn cơm luôn, đi học là mang loại dép nhựa, nên xỏ vào tay mà chạy đi, đến khi chiều về bụng thì đói, đi thì xa và có những lúc đói như gần muốn xỉu luôn.


MỘT PHẦN CỦA ĐOẠN ĐƯỜNG ĐI BỘ TỚI TRƯỜNG

Đi học về  ngoài đường là thường hay ăn hết cây trứng cá nhà này đến cây trứng cá nhà khác để lấy sức mà về tới nhà. Nhớ nhất là những lúc chiều trời mưa, không có áo mưa mà mặc, lấy cái túi ni lông của các bao phân hóa học á (khi dùng hết phân hóa hóc, người ta hay giặt xạch cái túi đó, rồi để dành, khi tới trời mưa, lấy cái đó để làm áo mưa), trùm theo cho khỏi ướt, chiều về, trời tối ôm, đi bộ lần 5km.

Có những lúc đi trễ,vào mùa mưa nước suối lại lớn, ba mẹ không dám qua đón, đành ở lại nhà cô chú, đến khi nào nước rút xuống lại về, có khi nước lớn cả tuần, thì phải ở lại mà đi học. Nhà mình, lúc xưa ở bên kia suối, nên mỗi khi trời mưa lụt là đi học rất khó khăn, những lúc nước lớn, ba mình bồng mình trên vai để đi qua suối, đi qua, có chỗ sâu cả ngập đầu, những lúc đó, chỉ cần vấp 1 hòn đá nhỏ thôi, là hai cha con đều rất nguy hiểm, vậy mà vẫn bắt ba, đưa qua suối và đi học cho bằng được. thương ba quá.


CON SUỐI VÀO MÙA KHÔ- 4 NĂM PHẢI VƯỢT QUA NÓ ĐỂ ĐẾN TRƯỜNG

Lên trường học, thấy mọi người có tiền ăn vặt, mỗi giờ ra chơi, nhìn bọn chúng mà thèm luôn. Tối về học bằng đèn dầu, ánh đèn leo luốt vậy mà cũng ham học. Ngày qua ngày, vừa học, vừa chăn bò, phụ giúp ba mẹ, chính cũng dần lớn lên theo năm tháng. 

Nguyễn Đình Chính " Nếu bạn có ước mơ, hãy kiên trì thực hiện nó"