CÂY LÚA, CON BÒ NUÔI CHÍNH KHÔN LỚN TỪNG NGÀY

Ngước lên nhìn trời xanh. nhìn xuống đôi chân dính bùn, xa xa là cánh đồng chạy tí đến chân núi. Quê hương thanh bình, nơi sinh ra và khôn lớn, có gia đình luôn bên cạnh. Thời chăn bò lại ùa về trong ký ức.

Hi bạn!

Với những nhà nông như gia đình Chính thì con bò, cây lúa, cây mì.. là những hình ảnh thân quen gắn liền năm tháng, ở miền quê, ruộng nương là những cánh đồng nhỏ, nằm phía dưới chân núi, mỗi năm là được có 2 mùa, có những nơi mỗi năm chỉ làm được mỗi mùa mưa, những mùa còn lại không thể làm được vì không có nước.

 

Hàng năm, mõi khi nhà trồng lúa là khổ nhất, lúc đầu, không có máy móc, phải cày bò, xạ cũng bằng bò, mõi mùa xạ lên là người mệt lả, Chính nhớ có đám ruộng trước nhà, vì ruộng nhỏ, lại có nhiều cây trụ điện nên không làm " Xạ" bằng bò được, Chính và Ba, thay nhau kéo cái bừa để làm phẳng ruộng trồng lúa, nghĩ lại cái thời đó sao mà thấy thương Ba ghê, làm lụng như thế để nuôi đàn con khôn lớn.

 

Cái thời mình đi học Đại học, thì ngoài tiền vay sinh viên thì đồng tiền từ những con bò chính là nguồn trang trãi chi phí trong suốt thời gian đó. Lúc nhỏ thì vừa học vừa đi chăn bò, để rồi lớn lên chính con bò là nguồn nuôi ta trưởng thành. Mỗi năm khi Chính về nghỉ hè hay nghỉ lễ, nhiều bà con trong xóm đùa vui rằng thằng Chính nó về nó dắt mấy con nghé đi nữa á, vì mỗi năm đi học là Chính lại dắt đi hai con nghé để đi học.

Nuôi  mấy con nghé con chưa kịp lớn, phải bán, mõi khi đến dịp đóng học phí, lo cho bốn người con ăn học đại học, làm riết, ba mẹ ốm nhôm, mõi năm về quê,nhìn ba mẹ hao gầy theo năm tháng, phận làm con mà cứ lo công việc, mỗi năm chỉ về một hai lần. Cảm giác nhói tim,khóc thầm trong lòng, tự hứa với bản thân, nhanh nhất có thể , mình sẽ có nhiều thời gian bên ba mẹ. 

Ngước lên nhìn trời xanh. nhìn xuống đôi chân dính bùn, xa xa là cánh đồng chạy tí đến chân núi. Quê hương thanh bình, nơi sinh ra và khôn lớn, có gia đình luôn bên cạnh. Thời chăn bò lại ùa về trong ký ức.


Tuy vất vả, vậy mà được ở nhà, bên cha mẹ, bây giờ, nhìn những đứa cháu vô tư, hồn nhiên, mà mình cảm thấy thời gian nó đi nhanh thế nào. Lặng lẽ, âm thầm, không chờ đợi ai cả.

Nguyễn Đình Chính      " Nếu bạn có ước mơ - hãy kiên trì thực hiện nó "